Đừng bao giờ đem hết tâm can, nỗi buồn của mình kể cho người khác, bạn sẽ chỉ trở thành trò cười mà thôi
Đăng Bởi : ADMin (Sáng Lập) *
Đăng Lúc : Thứ Năm, 25 tháng 10, 2018
Đừng bao giờ đem hết tâm can, nỗi buồn của mình kể cho người khác, bạn sẽ chỉ trở thành trò cười mà thôi
14 câu nói thâm sâu, đọc câu đầu cũng đủ giúp hầu hết chúng ta tự tỉnh ngộ! Rất ngắn gọn nhưng súc tích, 14 câu nói dưới đây có thể khiến hầu hết chúng ta phải gật đầu tán thành, sau đó là suy ngẫm và thay đổi.

1. Người bị oán hận không đau khổ, người oán hận người khác lại chịu thương tổn nghiêm trọng. Thế nên, tuyệt đối không nên hận người để rồi tự hại mình.

2. Nếu có người lăng mạ nguyền rủa bạn, không nhất thiết phải quay đầu lại xem người đó là ai. Hãy thử nghĩ sâu sắc một chút mà xem, giả sử một con chó điên cắn bạn một cái, lẽ nào bạn cũng cần phải hạ mình cúi thấp sát đất chỉ để cắn trả lại nó một cái?

3. Không tranh luận với kẻ ngốc, nếu không sẽ không thể biết rõ ai là kẻ ngốc.

4. Học lực là một tấm huy chương đồng, năng lực là tấm huy chương bạc, nhân duyên, các mối quan hệ xã hội của con người là huy chương vàng và tư duy đứng trên tất cả những tấm huy chương nói trên.
Đừng bao giờ đem hết tâm can, nỗi buồn của mình kể cho người khác, bạn sẽ chỉ trở thành trò cười mà thôi
Ảnh minh họa

5. Người thành công không thắng ở điểm xuất phát mà thắng ở những bước ngoặt.

6. Tiền có hai loại: Khi tiêu hết, đó là tiền, là tài sản. Không tiêu hết, đó là “giấy”, là di sản.

7. Bộc lộ sự nóng nảy ra ngoài, đó gọi là bản năng. Kìm nén sự nóng nảy vào bên trong, đó gọi là bản lĩnh.

8. Cuộc sống không có tình yêu giống như một hoang mạc. Khi bạn tặng hoa hồng cho người khác, tay bạn tự khắc cũng sẽ thơm. Cần lĩnh hội được rằng “yêu người khác thực ra là yêu chính mình”. Hãy để tình yêu giống như ánh nắng buổi chiều sưởi ấm trái tim mỗi con người.

9. Xinh gái, đẹp trai nhưng bản thân không biết, đó chính là khí chất. Có tiền, tài hoa nhưng người khác không biết, đó chính là tu dưỡng.

10. Duyên phận là một cuốn sách, nếu lật giở mà không để tâm sẽ bị lướt qua, đọc quá chăm chú sẽ khiến người ta rơi nước mắt.

11. Hãy cảm ơn người nói cho bạn biết khuyết điểm của bạn, chỉ có người nói cho bạn khuyết điểm của bạn một cách chân thành mới là người đối tốt với bạn.

Ảnh minh họa

12. Đừng nói dối vì nói một câu dối gian lại phải bịa đặt ra mười câu gian dối khác để bù đắp. Bạn có cần phải khổ như vậy?

13. Trả thù không thể hóa giải thù hận, chỉ có khoan dung, tha thứ mới có thể làm được việc đó. Hãy cố gắng để cuộc sống của chính mình được thanh thản.

14. Quản lý tốt cái miệng, không nên ăn nói hàm hồ, vì một phút vui vẻ nhất thời mà tùy tiện phát ngôn.

“Lương ngôn nhất cú tam đông noãn, thương nhân nhất ngữ lục nguyệt hàn” – ý chỉ một câu nói tử tế có thể làm ấm lòng người 3 mùa đông, một câu nói tổn thương khiến người ta sống giữa tháng 6 mà cảm thấy lạnh.

Trước khi nói, cần dùng cái đầu để suy nghĩ thận trọng, nói nhiều không có lợi, không đưa chuyện thị phi sẽ không khiến người khác ghét bỏ, tự nhiên sẽ có thể hóa địch thành bạn.

Hãy nhớ kỹ rằng, để hủy hoại một người, đôi lúc chỉ cần một câu nói, nhưng để bồi dưỡng một người thì cần ngàn âm vạn ngữ. Vì thế cho nên chúng ta nên chăng chỉ nói những lời lưu đọng tình người.

Bài học cho tất cả chúng ta sau câu nói phũ phàng: “Chẳng mấy ai quan tâm tới bạn đâu!”

Thực tế là chẳng mấy ai rảnh rỗi quan tâm tới bạn, nên việc bạn để tâm tới ánh nhìn của người khác quả thật rất… mất công!

Ở tuổi 20, những băn khoăn của bạn chủ yếu xoay quanh ánh nhìn từ người khác về bạn. Khi bước sang tuổi 40, bạn đã không còn để ý tới việc người khác nghĩ gì về mình. Tới tuổi 60, bạn mới phát hiện ra rằng, kỳ thực từ trước tới nay, chẳng có mấy ai quan tâm tới bạn.

Có một sự thật phũ phàng chúng ta nên nhận thức từ sớm, rằng mọi người trên thế giới này đều rất bận rộn, bởi vậy không có mấy người rảnh rỗi để quan tâm tới những việc bạn làm. Người chân chính để tâm tới bạn chỉ có số ít những người thực sự yêu thương bạn mà thôi.

Đừng phí hoài trí lực để chú ý tới thái độ của “người dưng”!

Trên thực tế, mỗi khi người khác nói gì với bạn, bản thân người đó đều dễ dàng quên đi, chỉ có bạn là nhớ kỹ từng lời phê bình hay khen ngợi của họ.

Lời khen ngợi đương nhiên có thể khiến ta vui vẻ, thậm chí còn tạo dựng được cảm tình của ta đối với họ. Mà ngược lại, lời phê bình khó tránh khỏi mang đến cho ta sự phiền lòng, thậm chí gieo rắc trong bạn sự ác cảm với người nói.

Nhưng chung quy lại, quá để tâm tới suy nghĩ của người khác về mình không chỉ khiến bản thân chúng ta nhọc lòng mà đôi khi còn gây khó xử với những người xung quanh.

Trước kia, có một sinh viên đại học được bạn bè, thầy cô trong trường ca tụng là “ngôi sao ca nhạc”. Bất kể một bài hát khó tới đâu, chỉ cần cô dùng giọng ca của mình hát lên, mọi người đều cảm thấy rất êm tai.

Có lần, trường học tổ chức một cuộc thi ca hát, cô sinh viên ấy lại không đăng ký tham gia. Nhưng chủ nhiệm lớp biết được tài năng của cô, liền trực tiếp tiến cử cô đặc cách thi vòng chung kết.

Tiếc rằng vì quá hồi hộp, lại có vấn đề về sức khỏe, cô sinh viên này đã không thể hiện được hết khả năng của mình, cũng không giành được giải thưởng như mong đợi.

Sau đó, mọi chuyện lắng xuống rất nhanh, nhưng cô gái trẻ vẫn buồn bực không vui. Mỗi lần nói chuyện với ai đó, cô đều nhắc tới việc này và luôn miệng giải thích: “Lần ấy tôi bị cảm, bị khàn giọng, nếu không nhất định tôi có thể giành giải”.

Cô cũng đem điều này nói với giáo viên chủ nhiệm. Lần đầu tiên nghe, chủ nhiệm liền ân cần an ủi: “Không sao, thầy luôn tin tưởng vào khả năng của em!”

Nhưng sau đó, mỗi lần gặp thầy giáo, cô đều nhắc tới vấn đề này và nói những điều tương tự. Nhiều lần lặp lại như vậy, thầy giáo cũng không khỏi e ngại và tìm cách tránh mặt cô.

Câu chuyện của cô sinh viên trẻ chính là ví dụ về việc nhiều người quá để ý tới thái độ của người khác đối với mình, từ đó có xu hướng thổi phồng nhiều việc, khiến bản thân trở nên quá mẫn cảm.

Kỳ thực, những trắc trở ta gặp phải trong cuộc sống cũng chẳng khác nào việc ta vô tình vấp ngã khi đi trên đường lớn.

Vào lúc ấy, nếu có người cười vào mặt bạn, đừng vội nghĩ cả thế giới sẽ cười nhạo bạn. Cú ngã ấy có thể là trò cười cho họ vào giây phút đó, nhưng họ cũng sẽ nhanh chóng ném việc này ra khỏi bộ nhớ ngay sau đó.

Hãy nhớ rằng, ánh nhìn và thái độ của người khác đối với ta chỉ nên dùng làm “nhạc đệm”, chớ để nó trở thành những ca từ chính chi phối bài ca về cuộc đời của bạn.

Hơn nữa, mỗi người đều quá bận rộn với cuộc sống của họ, chẳng mấy ai có quá nhiều thời gian để chú ý tới việc của bạn. Chỉ khi hiểu rõ điều này, bạn mới có thể buông bỏ gánh nặng về dư luận và thoải mái hưởng thụ cuộc sống.

Hãy dành sự quan tâm cho những người chân chính yêu thương bạn

Chỉ có người chân chính yêu thương bạn mới có thể chú tâm vào từng hành động, lời nói, suy nghĩ của bạn. Khi bạn vui vẻ, họ cũng sẽ vui vẻ; khi bạn mắc khuyết điểm hay vấp ngã, thay vì cười nhạo, họ sẽ giúp bạn đứng dậy.

Dù có nhiều bạn bè, anh em “xã hội” tới đâu, thì hãy luôn tâm niệm rằng, những người chân chính yêu thương bạn nhất chính là gia đình của bạn. Bởi lẽ, chỉ có người người thân mới không bỏ mặc bạn, dù cho bạn bị cả thế giới quay lưng.

Chuyện kể rằng, có một anh chàng tài giỏi, đẹp trai, có xe, có nhà, lại có cả công việc, địa vị. Nhưng anh chàng này lại chưa bao giờ có một tình yêu chân chính, thậm chí còn cho rằng yêu thương một ai đó cả đời chẳng khác nào “mua dây buộc mình”.

Một ngày kia, cuộc đời của anh đột ngột xảy ra hai sự việc quan trọng.

Chuyện thứ nhất là anh quen biết với một cô gái không xinh đẹp, không giỏi giang, nhưng lại yêu anh một cách thầm lặng và trong sáng. Vì ở hai thành phố khác nhau, cô chỉ có thể quan tâm anh qua những cuộc điện thoại đường dài.

Nhưng khi ấy, những câu dặn dò, quan tâm âm thầm của cô gái chẳng hề được chàng trai để ý. Mặc dù cho cô cơ hội, nhưng anh chẳng hề đặt vấn đề với cô về một mối quan hệ công khai, cũng không dành cho cô bất kỳ hứa hẹn nào.

Một ngày kia, sự việc thứ hai phát sinh đã khiến cuộc đời của chàng trai bước sang một ngã rẽ khác – mẹ ruột của anh đột ngột qua đời tại quê nhà trong một đêm bão tuyết.

Nhận được tin dữ ấy, anh không màng bão tuyết, vội vã về quê nhà, trước khi đi còn không kịp mặc áo khoác. Dọc đường về quê, nước mắt anh giàn giụa, lòng tràn ngập sự ân hận vì đã không chăm lo tốt cho mẹ.

Đêm hôm đó, anh túc trực bên linh cữu mẹ. Trong những giờ phút suy sụp nhất, anh nhận được điện thoại của cô.

Khi bắt máy, anh chỉ nói “mẹ tôi mất rồi”, sau đó bật ra những tiếng khóc nức nở. Cô chỉ im lặng thật lâu rồi tắt máy.

Chạng vạng chiều ngày hôm sau, tuyết rơi càng lúc càng dày. Lúc ấy, một người trong làng báo cho anh rằng có một cô gái ở nơi khác đang hỏi thăm nhà anh.

Anh đi ra ngoài đón, không ngờ người đó lại là cô. Lúc gặp anh, người cô đã phủ đầy tuyết, gương mặt ửng hồng vì lạnh, hai tay không ngừng xoa vào nhau để tự mình sưởi ấm.

Hình ảnh ấy in vào mắt anh, cũng in vào trái tim anh. Anh bất ngờ bước lên, ôm lấy cô. Vào giây phút đó, anh ngẩng đầu lên nhìn trời, nước mắt chảy dài trên gò má. Anh tự nhủ, có lẽ cô chính là món quà quý báu mà mẹ gửi lại cho anh ở nơi trần thế này.

Những ngày sau đó, anh liên tục nhận được nhiều cuộc điện thoại từ những cô gái xinh đẹp, nhưng gửi tới anh chỉ là vài câu an ủi hoa mỹ có lệ. Ngoài cô ra, không ai dám vượt đường xa, vượt bão tuyết để đến nơi thôn quê này chia sẻ nỗi buồn cùng anh.

Trong những giây phút suy sụp nhất cuộc đời, cô vẫn ở bên anh bằng sự quan tâm thầm lặng và tình yêu trong sáng. Anh nhận ra rằng, cô chính cô gái duy nhất thực sự yêu thương mình.

Người chân chính yêu thương bạn có lẽ sẽ không dùng những ngôn từ hoa mỹ, càng không nói với bạn những lời thề non hẹn biển ngọt ngào.

Người chân chính yêu thương bạn có lẽ không thể mang lại cho bạn tiền tài, danh vọng, nhưng trong những thời điểm bi thương, suy sụp nhất, họ lại chính là người sẵn sàng ở bên bạn.

Sưu tầm

    Không có nhận xét nào:

    Đăng nhận xét

    Copyright © 2020 HÃY THEO THẦY
    Mọi lý do bản quyền xin liên hệ : Haytheothay.com@gmail.com